Năm đó, tại một ngôi làng xa xôi trên một ngọn núi hoang vu, người ta đón Tết trong sự kinh hãi tột độ, hoài nghi đau đáu và giận dữ khôn cùng trước sự ập tới của những bi kich tàn khốc.
Ngôi làng ấy vốn dĩ không có tên, nhưng những người nơi đây mặc định chốn này là địa ngục. Dân trong làng không ai dám tự ý băng rừng thoát khỏi làng, càng không biết thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, bởi lẽ họ sợ người khác sẽ biết rằng bản thân mình vốn là hậu duệ của băng cướp khét tiếng ở truông nhà Hồ dưới thời chúa Nguyễn ở Đàng Trong.
Vào một đêm cuối năm rét buốt, ông Thập – người duy nhất có thể ra khỏi làng – được báo mộng bởi một âm hồn mặc quan phục màu đỏ rực. Làng Địa Ngục sắp gặp họa lớn!
Thành danh bằng những tác phẩm văn học kinh dị đậm chất Việt Nam được phát hành qua mạng, lần này tác giả Thảo Trang tiếp tục mang đến một câu chuyện hấp dẫn, mở ra một thế giới huyền bí với những sinh vật, thế lực siêu linh mà người đọc không bao giờ hết hứng thú, để lại những dư âm không phai khi gấp sách lại.
Xem thêm
Điều phi lý là: Thị Lam nổi điên, rượt giết một thị khác từ trong nhà ra, trước mặt mọi người rồi đâm vào ngực chết tươi, phun máu ừn ực, mọi người hoảng sợ quá không ai làm gì, không biết là thanh niên mạnh khỏe hơn đàn bà hay đàn bà mạnh mẽ hơn đám thanh niên trai làng mà đám này sợ quá bỏ chạy ?! Nhưng tới đoạn sau, khi Thị Lam và đám trẻ con trong ăn thịt xác chết, mọi người chuẩn bị vũ khí bao vây, sau đó người trong bọn họ dùng bột Mê Hồn Tán – tức là thuốc mê – ném vào bọn trẻ để dễ bề bắt chúng nó, vấn đề ở chỗ là, ai cũng có cái đó phòng thân, vậy tại sao ngay từ đầu không dùng nó làm cho Thị Lam hôn mê, hoặc ít nhất là ngăn cản, xong thì nhốt đi, cốt ý để chôn cất ông Đồ Lam và tránh rắc rối cho sau này, nhưng tác giả không làm vậy, thích đi đường vòng bằng cách cho mọi người sợ hãi quá và bỏ chạy không một ai ở lại, ông Thập bấm bụp phải thừa cơ thị Lam ở trong phòng rồi khóa lại, sau đó mới chôn ông đồ Lam. Mình đọc tới đoạn này mà hết hồn, hết hồn vì câu trước đá câu sau.