Tình yêu là thứ mà người ta không biết được bao giờ nó đến, nó ở lại bao lâu và nó tồn tại tới khi nào. Tôi đã từng nhận định tình yêu nào rồi cũng giống nhau đều xoay vần từ yêu thương, giận hờn rồi lại yêu thương. Nhưng kỳ thực có những tình yêu quá thiêng liêng, quá cao đẹp mà tôi vẫn không thể tưởng tượng ra nổi như tấm chân tình của Trần Bắc Nghiêu dành cho Mộ Thiện. Tình yêu ấy tôi xin trích một tựa mục trong truyện có tên “Tình yêu khuynh quốc”.
Đinh Mặc không để nhân vật đắm chìm trong những cảnh ngọt ngào, hạnh phúc quá lâu mà đan xen vào đó những trằn trọc, trăn trở của lứa đôi khi đứng giữa những lựa chọn, những trắc trở của cuộc đời. Cái hay “ở tất cả các thể tài, ngòi bút Đinh Mặc luôn là kết tinh của sự quan sát tỉ mỉ và miêu tả cẩn trọng tâm lý và hành động của nhân vật, khả năng nghệ thuật hóa đặc biệt rõ khi cô có ý thực sử dụng chất liệu thực tế, mà ‘Từ bi thành’ là ví dụ điển hình.”
Tuổi trẻ bi thương: Gặp đúng người sai thời điểm
Gặp em giữa thời tuổi trẻ, tôi thiếu niên cuồng ngạo, em thiếu nữ thanh thuần. Đôi ta như chim với cá, yêu nhau dù biết trước mặt gian lao. Em là đấng cứu rỗi, là thiên sứ, là giọt cam lồ trên đất đai vốn khô hạn đã lâu. Không phải chưa từng nghĩ đến khó xử của em, không phải chưa từng tính đường rời bỏ, chỉ là không sao làm được mà thôi.
Mộ Thiện mười bảy khi ấy chính là hình mẫu lý tưởng đối với nhiều người. Thi đỗ thủ khoa của trường cấp ba, “là con gái cưng của thầy phó hiệu trưởng, hơn nữa còn là một cô bé xinh xắn”. Vì vậy Mộ Thiện trở trành “cái gai” trong mắt không ít người. Họ nói cô “trông lẳng lơ chết đi được”, “rất kiêu ngạo”, nhưng kỳ thực cô luôn kẹp quyển “Trò chơi kỳ bí” trong sách giáo khoa để đọc. Các thầy cô giáo luôn coi cô là “cục cưng” của trường, yêu chiều hết mực. Thậm chí khi thầy giáo Tiếng Anh phát đề thi Mộ Thiện thẳng tay ném sang bên cạnh, thầy giáo dù rất tức giận nhưng thấy cô đã làm hết cũng chỉ có thể im lặng đi lên bục giảng. Mộ Thiện khi ấy cảm thấy cuộc sống của cô bị khống chế bởi con đường bao người đã đi phía trước: tốt nghiệp cấp ba, thi đỗ đại học, tốt nghiệp đại học, kiếm một công việc tốt rồi lấy chồng sinh con. Quả thật Mộ Thiện trong sâu thẳm tâm hồn cô muốn làm một cái gì đó thật khác người nhưng cô lại chẳng hề nghĩ ra. Cho tới khi…
“Cục cưng” Mộ Thiện của các thầy cô nói dối đau bụng để trốn đi mua truyện. Chính cái ngày định mệnh ấy đã cho cô gặp Trần Bắc Nghiêu để từ từ vẽ lên tương lai của cô, của anh, của bọn họ. Một Thiện đi đường tắt về nhà và gặp một đám thanh niên chực đánh nhau trong con ngõ. Cô nghe thấy ba chữ “Trần Bắc Nghiêu” nhưng không để tâm mặc dù bạn cùng bàn ra sức khen anh đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, học cực giỏi toán, lý, hóa lại có nụ cười “giết người không dao". Vào thời khắc nghe thấy giọng nói điềm tĩnh, chín chắn của anh Mộ Thiện lại không kìm chế được muốn biết Trần Bắc Nghiêu như thế nào. Tôi có thể tưởng tượng được trái tim thiếu nữ non nớt của Mộ Thiện bị giọng nói ấy thu phục, thổn thức, e thẹn nhen nhóm một tình cảm kỳ lạ.
Một buổi chiều tự học, Mộ Thiện chỉ chăm chú nhìn anh chơi bóng trong sân bỗng thấy cảm động nên xin lớp trưởng đi vệ sinh. Cô luôn giả bộ bình thản nhưng ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng anh trong hàng trăm con người trên sân. Tới lúc ánh mắt hai người chạm nhau cô bỗng xấu hổ đi thật nhanh. Thì ra lúc bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô dù hôi hộp nhưng lại được thả lỏng rất nhiều và cô không nghĩ mình có hành động trốn tiết để đi nhìn anh như thế. Cô cảm động anh bởi kỳ thực cô chính là một người lập dị và “cô ngửi thấy mùi tự do từ con người Trần Bắc Nghiêu”.
Trần Bắc Nghiêu có lẽ cũng động lòng từ giây phút ánh mắt hai người chạm nhau. Mặc dù nhà anh ở bờ Nam nhưng lại lẳng lặng đi theo sau Mộ Thiện đưa cô về nhà còn rất thản nhiên nói tiện đường. Mộ Thiện đã tưởng tượng phải chăng anh đi theo cô nhưng chính cô lại phủ nhận bản thân mình là “con điên” “người ta chỉ tình cờ đi qua đây nên mới chào hỏi cô”. Trong lòng có chút buồn bã nhưng cô tin là như thế.
Lần tiếp theo họ gặp lại là trong một quán phở nhếch nhác, bẩn thỉu. Cô đi cùng với lớp trưởng còn anh ngồi cùng đám học sinh không ngoan. Lớp trưởng tỏ ý không thích đám người đó nhưng lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy họ không đáng ghét mà còn có cảm giác gần gũi. Mộ Thiện còn lén lút nhìn anh tới khi anh bắt gặp lại xấu hổ cúi đầu xuống. Trái tim thiếu nữ của Mộ Thiện đã rung động, rung động thực sự bởi ba chữ “Trần Bắc Nghiêu”. Mộ Thiện cũng không biết rằng tương lai của cô chỉ thuộc về một mình Trần Bắc Nghiêu.
Mộ Thiện cũng không kìm được mà nán lại sân bóng chờ xem Trần Bắc Nghiêu chơi nhưng lại giả vờ chuyên chú làm bài. Mộ Thiện cảm thấy anh rất xa vời, rằng chắc anh chỉ coi cô là một người xa lạ. Cô dự định khi anh vào đại học, cô lên lớp mười hai sẽ tỏ tình với anh nhưng kể từ đây định mệnh mới bắt đầu cuộc chơi với chính họ.
Trong chuyến đi về nông thôn cô lén ra sau đồi để tìm cảm giác thanh bình, “vô tình” gặp anh. Họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện, cô nói về ước mơ của cô, cô còn xin Thần Cá để “anh Bắc Nghiêu” của cô đỗ đại học. Ba từ “anh Bắc Nghiêu” cô thốt ra khiến anh vô cùng thích thú. Trong cuộc đời anh đây là lần đầu tiên có người gọi anh như thế. Anh thích nghe Mộ Thiện gọi lại ba từ ấy rất nhiều lần. Họ lén lút trốn ra ngoài cùng nhau, Trần Bắc Nghiêu còn hứa sẽ dẫn cô đi hái hạt dẻ nhưng cô lỡ hẹn bởi sự ngăn cấm của cô giáo phụ trách. Bọn họ còn hứa với nhau sẽ cùng lên Bắc Kinh, Trần Bắc Nghiêu hứa sẽ luôn đợi Mộ Thiện.
Kỳ thực tình yêu của bọn họ không đáng phải chịu những đau đớn quá lớn như vậy. Đó là khi bà Mộ dọa sẽ nhảy lầu nếu cô không rời xa Trần Bắc Nghiêu, là khi ông Mộ sai người đánh Trần Bắc Nghiêu tới lăn lê bò toài, là khi họ ép cô bỏ đi đứa bé của cô và anh, là khi họ ép Mộ Thiện đến một nơi khác hoàn toàn cách ly khỏi anh. Mộ Thiện dù có đau đớn thế nào cũng buộc phải chấp nhận bọn họ không thể có tương lai. Nhất định.
Giá như Mộ Thiện không phải một học sinh xuất sắc, không phải là niềm tự hào của cả trường, giá như Trần Bắc Nghiêu không suốt ngày gây chuyện, giao du với đám học sinh không ngoan thì có lẽ tình yêu thanh thuần của họ sẽ được chấp thuận. Nhưng kỳ thực nếu học không ở hai thế giới tôi cả đời cũng không hiểu được thế nào là chân tình khó quên.
Hội ngộ đầy sóng gió: Vâng lời định mệnh tuyệt đối
Tám năm tương tư chìm nổi, tái ngộ rồi càng không thể dứt ra. Mắt em vẫn trong trẻo như xưa, dù cùng năm tháng đã trải qua dằn vặt, bịn rịn và bất lực. Một linh hồn toan tính với đôi tay nhuốm máu tanh có lẽ không nên tham luyến vẻ đẹp thuần khiết ấy, nhưng quãng thời gian chưa bao giờ mờ phai kia, cõi lòng chưa từng nguôi thương nhớ của tôi đây, và em thâm tình như nhất ấy, đã vâng lời định mệnh mà quyện chặt, đâu chừa cơ hội cho ai khác có thể xen vào.
Thời khắc họ gặp lại nhau không phải là nước mắt hạnh phúc, ái tình nồng đượm mà là khi Trần Bắc Nghiêu nhìn Mộ Thiện từ xa qua lớp cửa kính xe ô tô. Mộ Thiện của anh vẫn vậy, xinh đẹp và xa cách chỉ có anh hình như đã đổi khác. Anh dành giọt nước mắt trân quý nhất cuộc đời mình cho cô vào giờ phút gặp lại.
Mộ Thiện càng không biết anh đã được thượng đế ân xá nhìn thấy cô sau tám năm, cô chỉ biết thời khắc họ gặp lại là lúc anh ngồi trước chiếc đàn piano đệm lại khúc nhạc cô yêu thích. Anh còn nhớ, cô còn nhớ, họ đều nhớ, chỉ là đã không còn như xưa. Trần Bắc Nghiêu của tám năm sau lịch thiệp, lạnh nhạt bước qua Mộ Thiện, Mộ Thiện của hiện tại bình thản chấp nhận.
Trần Bắc Nghiêu nào đâu đã quên hình bóng năm ấy, cái hình bóng đã chiếm trọn trái tim anh thuở thiếu thời. Anh lặng lẽ hôn lên gót chân cô như một sở thích đặc biệt, một đặc quyền chỉ dành riêng cho cô. Mộ Thiện coi thường hành động đó, càng cảm thấy tình cảm nhớ nhung anh từ từ trôi đi hết. Đúng vậy. Tám năm xa cách, cuộc đời chìm nổi buộc họ phải thay đổi. Cô không còn ngây ngô như trước, anh lại càng chẳng thế vui vẻ nở nụ cười với cô như xưa, nhưng anh chưa bao giờ hết yêu Mộ Thiện.
Đó là buổi tối anh vào nhà cô khi cô đã ngủ say giấc, say mê hôn cô, ngắm nhìn cô. Ngoài ánh sáng họ là những người xa lạ, chỉ có lúc này anh mới bộc bạch được tâm tình của mình. Trần Bắc Nghiêu đã giữ lời hứa “Anh sẽ luôn đợi em.”
Rồi sự thật giáng cho cô một đòn chí tử, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh giết người. Mặt anh không đổi sắc, tay anh không run. Cô không dám tin người trước mặt mình là “anh Bắc Nghiêu” của năm mười bảy ấy. Anh vẫn thâm tình nhìn cô nhưng thật đáng sợ. Đôi tay vấy máu tanh chạm lên khuôn mặt khiến cô run rẩy. Cô khóc. Có lẽ là tự an ủi chính mình, có lẽ cũng là tiễn đưa hồi ức tươi đẹp về “anh Bắc Nghiêu” vào dĩ vãng.
Chuyện Trần Bắc Nghiêu giết người liên lụy tới cô khiến cô bị bắt. Vào giờ phút căng thẳng nhất cô chấp nhận đánh đổi trinh tiết để giữ lấy mạng sống cho anh. Ai nói cô đã quên chứ? Cô làm sao quên được người đàn ông đầu tiên của cuộc đời mình, càng không thể quên được người cô say mê đến vạn kiếp. Cô yêu anh đã là một căn bệnh tới không thể chữa nổi rồi.
Dẫu biết anh với cô giờ hoàn toàn ở hai thế giới khác nhau nhưng lại không kìm chế được mà lưu luyến. Anh vẫn dịu dàng nắm tay cô, chăm sóc cô hết mực, tâm hồn cô đã được anh vuốt ve nhưng vẫn mạnh miệng kháng cự. Cho tới khi anh yên tĩnh nằm trên giường bệnh cô mới tìm thấy lại “anh Bắc Nghiêu” ngày xưa. Trong lòng cô là những uất hận và xót xa tới cùng cực. Cô vẫn còn yêu anh, vẫn mong anh đừng chết. Anh chết rồi cuộc đời cô mãi mãi không được tươi sáng nữa. Anh thanh thản như đang ngủ, một giấc ngủ dài không biết bao giờ tỉnh. Cô hi vọng anh mãi như thế để anh không gây thêm tội ác, để cô có lý do thuyết phục chính mình ở bên anh.
Anh cứ mãi im lặng yếu ớt như vậy khiến trái tim cô thẫn thờ. Sâu trong tâm hồn cô khao khát anh hơn bao giờ hết. Nói cô muốn anh suốt đời im lặng là sai. Cô chỉ muốn anh đường hoàng như bao người để cô một lần nữa được yêu anh. Giờ phút Mộ Thiện gạt bỏ tất cả cuồng nhiệt hôn anh khi vừa tỉnh giấc đã trả lời cho tất cả. Họ vốn dĩ đã là của nhau, dẫu xa muôn trùng, dẫu đối phương có là ai vẫn đánh đổi để dây dưa.
Trần Bắc Nghiêu dùng đủ mọi thủ đoạn âm thầm, ôn nhu nhất để đổi lấy thời khắc được ở bên Mộ Thiện nhưng Mộ Thiện căm ghét điều đó. Anh si tình hơn cô rất nhiều. Anh hi vọng cô sinh cho anh một đứa con rồi sẽ buông tay cô. Cô biết chỉ cần còn dính lấy anh không phải ba năm mà cả đời cô cũng không rời đi nổi. Đoạn tình cảm của họ sai ngay từ khi bắt đầu nhưng lại dây dưa cho tới bây giờ.
Anh dùng tất cả những gì mình có thực hiện ước mơ cho cô. Xây dựng công viên Bắc Thiện, trường tiểu học Trần Mộ, xây ngôi nhà nhỏ màu trắng nhìn ra hồ nước trên đồi cho cô. Anh làm tất cả để đổi lấy một đời được ở bên cô. Mộ Thiện biết cô cả đời không thể xa khỏi anh, xa khỏi những ôn nhu anh mang lại. Là khi anh bất chấp tất thảy cứu cô khỏi tay đám người của Thủ lĩnh Thái Lan, là anh dành trọn niềm tin cho cô sẽ cứu thoát anh khỏi vòng nguy hiểm.
Ngày anh cầu hôn cô đã từ chối. Anh đợi. Đúng vậy. Anh vẫn luôn đợi tới ngày cô toàn tâm toàn ý, thanh thản ở bên anh, có như vậy anh mới thoải mái.
Mộ Thiện của anh quá thanh thuần, quá giàu tình cảm. Anh rửa tay gác kiếm, tránh xa chốn gian hồ máu lạnh thì sao? Mộ Thiện của anh vẫn sẽ day dứt khi cả đời phải sống xa quê hương, lén lút quay lại thăm bố mẹ. Vì Mộ Thiện anh từ bỏ cuộc đời ngập ngụa trong máu tanh, chấp nhận làm gián điệp cho cảnh sát rồi sống trong song sắt mười năm. Anh không muốn cả đời Mộ Thiện chịu bất cứ thương tổn nào, muốn cô mãi mãi đường hoàng đứng dưới ánh mặt trời. Mộ Thiện của anh chỉ cần thuần khiết mà thôi.
Từ lâu Mộ Thiện đã biết, bọn họ chính là được thượng đế sắp xếp, giày vò nhau, yêu thương nhau tới tê liệt vẫn không buông rơi. Cô chấp nhận bên anh dẫu phải sống ở nơi đất khách. Bên anh cô có tất cả rồi.
Ngày ông bà Mộ biết cô mang thai đứa con của Trần Bắc Nghiêu – kẻ dính tới xã hội đen – hai người đã không chịu được mà ép cô một lần nữa lên bàn mổ. Cô từ chối. Cô đã để lỡ một lần rồi, nhất định không thể để lỡ một lần nào nữa. “May mà cậu đã trưởng thành, Mộ Thiện. Cho dù cả thế giới chống lại cậu, cậu cũng có thể lựa chọn yêu anh ấy”. Đúng! Cô đã trưởng thành, đã học được cách chấp nhận anh, chấp nhận lựa chọn của chính mình.
Mùa xuân năm đó, Mộ Thiện hạ sinh một bé trai. Trần Bắc Nghiêu vẫn ở sau song sắt, cô gắng gượng trên bàn sinh một mình. “Thiện Thiện, em vất vẻ rồi!”. Anh như một phép màu xuất hiện, truyền thêm cho cô sức lực để chào đón con của họ. Xen lẫn giữa bùi ngùi là hạnh phúc trào dâng. “Anh đã từng nói, anh sẽ ở bên cạnh em, chứng kiến con của chúng ta chào đời.”. Anh luôn nhớ và luôn là theo những gì mình đã nói. Tấm chân tình của Trần Bắc Nghiêu quá lớn, tôi nghĩ vậy. Dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều có thể cảm nhận được. Anh dùng thủ đoạn chỉ để được ở bên cô, dùng cả những nỗ lực của mình để cho cô cuộc sống như ý. Ngay cả khi anh đứng trước vòng lao lý, anh vẫn luôn giữ lời hứa của mình.
“Đừng khóc, anh trở về rồi!”. Tôi nghĩ đó là câu nói hạnh phúc nhất mà Mộ Thiện từng được nghe. Họ xứng đáng được hưởng trọn vẹn hạnh phúc sau năm năm xa cách, sau hàng loạt những trắc trở và sau cả ngàn lần hi sinh.
Kết
Tôi gọi tình yêu của hai người họ là “tình yêu khuynh quốc” bởi quả thực đọc tới những dòng cuối cùng bản thân vẫn còn đau đáu về những gì Trần Bắc Nghiêu đã làm cho Mộ Thiện. Nó khiến người ta ganh tị nhưng cũng phải ngưỡng mộ. Thậm chí khi gấp cuốn sách lại tôi vẫn còn có chút hoang hoải. Tôi tự hỏi một tình yêu chân thành như thế liệu bằng hai từ “khuynh quốc” đã diễn tả đủ hay chưa.
Tác giả: Vô Yết - Bookademy
-----
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: partner.bookademy@gmail.com
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Từ Bi Thành nhấn mạnh tầm quan trọng của việc yêu thương bản thân như một nền tảng để yêu thương người khác. Minh Niệm khuyến khích độc giả ngừng phán xét và tự trách móc mình. Thay vào đó, hãy học cách bao dung và chấp nhận chính mình với tất cả những điểm mạnh và điểm yếu.
Bằng các phương pháp thực hành từ bi với bản thân, như tự trò chuyện tích cực hay dành thời gian chăm sóc tinh thần, cuốn sách giúp chúng ta xây dựng một mối quan hệ lành mạnh với chính mình. Minh Niệm chỉ ra rằng khi ta biết yêu thương bản thân, ta sẽ không còn tìm kiếm sự chấp nhận từ bên ngoài và bớt đi những khổ đau không đáng có.
Cuốn sách là lời nhắc nhở rằng yêu thương bản thân không phải là ích kỷ mà là sự khởi đầu cho một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc.