"Cứ mãi ở ao làng, rồi
ao sẽ cạn
Sao không ra sông biển
để vẫy vùng?
Sao cứ tự trói mình
trong nếp nghĩ bùng nhùng?
Sao cứ mãi online và
thở dài ngao ngán?
Sao cứ để tuổi trẻ trôi
qua thật chán?
....
Trên đường băng sân
bay mỗi đời người
Có những kẻ đang chạy
đà và cất cánh.”
Chúng ta đang đứng trước một thời đại công nghệ số, thế giới đang chuyển
mình không ngừng, cuộc cách mạng 4.0 đang diễn ra, là những người trẻ tuổi
chúng ta có thẻ cảm nhận rõ nét nhịp đập của sự hội nhập đang ngày một nhanh và
dồn dập.
Vẫn cách viết bằng lời văn tâm tình đầy cảm xúc, nhưng cũng
không kém phần hóm hỉnh, Tony Buổi Sáng tiếp tục ghi dấu ấn trong lòng bạn đọc
với tác phẩm kĩ năng sống tiếp theo của mình sau Cà phê cùng Tony. Vẫn là những
bài đăng được lấy từ trên trang fanpage của Tony Buổi Sáng nhưng nội dung cuốn
sách vẫn vô cùng mới mẻ và hấp dẫn người đọc. Đọc cuốn sách, tôi luôn có cảm giác
đi từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác. Và tất nhiên, tôi đã muốn
gia nhập hội con dượng tự lúc nào không hay.
Đó là câu chuyện về
chuẩn bị hành trang...
Đương nhiên muốn hội nhập thì đương nhiên việc trau dồi kiến
thức là không thể thiếu với bất kì một ai. Xu hướng xuất ngoại để đi đến những
nước phát triển và học hỏi kinh nghiệm của họ chẳng còn xa lạ. Và việc đầu tư
cho việc học hay đơn giản chỉ là phát triển trí lực luôn cần được phổ biến rộng
rãi. Bởi lẽ những tài sản lớn nhất của một đời người chỉ có thể là vốn sống,
nhân cách, thể lực và trí lực và đương nhiên những thứ còn lại chỉ là những
“phương tiện” trong cuộc sống, nó là bằng chứng cho việc anh đã vượt qua một kì
thi như thế nào, sức khỏe anh có đủ điều kiện hay không, vân vân và vân vân.
Một nhà tuyển dụng thông minh sẽ chẳng hỏi về điểm rèn luyện
ở trường đại học của mình cao hay thấp, cũng chẳng hỏi mình đi học có đầy đủ không,
mà cái họ cần, chính là mình có cái gì trong đầu. Trong bất kì một cuộc phỏng vấn
nào, điều nhà tuyển dụng quan tâm nhất chính là năng lực của ứng viên liệu có
phù hợp với công việc với vị trí mà họ đang tìm kiếm hay không mà thôi.
Điều tiếp theo cần chú ý để có thể có một hành trang thật tốt
chính là hãy trang bị cho mình một ngoại ngữ để sau có đi Tây đi Tàu làm ăn còn
không bị ngượng. Điểm này, tôi hoàn toàn bị thuyết phục bởi lối viết chân thực
của dượng Tony. Vì sao? Bởi lẽ nếu trong đầu bạn đã đủ cái được gọi là “cái gì”
theo như mong muốn của một công ty nào đó thì bạn sẽ mãi vẫn cứ quanh quẩn nơi
góc bếp, chẳng thể nào có thêm nhiều cơ hội để vươn ra biển lớn.
Ấy thể nhưng “Có tài mà không có đức thì làm việc gì cũng khó”,
vậy nên đã giỏi ngoại ngữ rồi, thì đương nhiên mình phải cố gắng tu tâm, rèn đức
làm sao cho xứng đáng với vị trị mình đang có và phải sống sao cho được mọi người
coi trọng. Đương nhiên, người xưa đã có câu “mọt lần mất tín, vạn lần mất tin”,
chẳng chỉ riêng trong kinh doanh, mà trong mọi lĩnh vực trong cuộc sống, điểm
duy nhất khiến con người ta coi trong những mối quan hệ chính là chữ tín. Khi đã
bắt tay vào làm việc hay chỉ đơn giản là cách đối nhân xử thế trong cuộc sống hằng
ngày mà chẳng thể làm được thì mọi sự coi như trở về con số 0. Thế nên “thật thà”
hay “trung thực” là đức tính mà mỗi người chúng ta cần phải có.
Trong thời kì công nghệ số, mọi thứ đều được mã hóa bằng những
văn bản, giấy tờ trên máy tính, vậy nên mỗi người trẻ nhất thiết phải có trong
tay những kiến thức về việc sự dụng, sao cho nó tương xứng với trình độ hiện tại
của mình. Việc trình bày một văn bản, hay việc quan hệ với đối tác ra sao nó cũng
phản ảnh chính xác phần nào năng lực của người làm việc. Vậy nên việc chuẩn bị
kĩ lưỡng những kĩ năng căn bản trong cuộc sống cũng chính là bạn gần hoàn thành
được nhiệm vụ chuẩn bị hành trang!
Nhưng để tiến đến được những bước nói trên thì trước hết phải biết mình là ai, mình cần gì và mình muốn mình trở thành ai trong tương lai. Vấn đề của việc chọn trường, chọn nghề được Tony đưa đến người đọc thông qua câu chuyện về những cu cậu đang đứng trước quá nhiều ngã rẽ, và lựa chọn. Vẫn là thông điệp về việc kiến thức của bạn đang đạt đến trình độ nào, liệu có phù hợp với ước muốn của mình không? Và đương nhiên chỉ khi xác định rõ ràng mọi việc như thế thì bạn hoàn tooàn có thể tự thiết kế cuộc đời mình theo đúng khả năng của mình rồi đấy.
Có một phần mà tôi khá ấn tượng trong chương Chuẩn bị hành
trang chính là bài Thành đạt, thành công và thành gì nữa? Câu hỏi này chẳng
phải ai cũng có thể trả lời một cách nhanh lẹ. Bạn biết sao không? Rõ ràng trên
thế giới này, chẳng ai là không cố gắng, mọi người đều cuốn vào vòng xoáy của
việc làm sao để kiếm ra thật nhiều tiền, nhiều của cải để có thể tự tin mà ngẩng
cao đầu với những người xung quanh. Thế nhưng đọc đến đây, một vài độc giả lại
cho rằng, Tony đang tự phản biện lại mục đích của việc truyền tải thông điệp
nhanh chóng hội nhập sao cho kịp với xu thế thời đại. Nhưng không, rõ ràng bài
viết này chính là một liều vitamin, đó là vitamin trở thành người tốt, để cho
những người trẻ chúng ta thêm năng lượng để tiếp tục chiến đấu. Dù cuộc đời ta
có thành đạt và thành công đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cuối cùng, việc ta có
thành nhân hay không mới thực sự là điều đáng quan tâm hơn cả. Rõ ràng chẳng có
bất kì quy chuẩn nào định nghĩa cho việc thành công là như thế nào hay kiếm được
bao nhiêu đô la hay bạn đã đi bao nhiêu nước là người thành đạt. Vậy nên kể cả
bạn chỉ là một người làm công nhân quá đỗi bình thường nhưng mọi thử với bạn từ
gia đình, nhà cửa, phương tiện đi lại đều thỏa mãn bạn, và bạn được mọi người tôn
trọng thì đó cũng là một kiểu thành công. Học để kiếm ra nhiều tiền thì dễ, nhưng
học để làm người thì mất cả một đời, thậm chí hết cả một đời vẫn chẳng thế học
được. Vậy nên việc học chẳng bao giờ là hết.
Đó là câu chuyện về
trong phòng chờ sân bay...
Kinh nghiệm – đó là điều chỉ khi dấn thân vào rồi bản thân mình
mới tự nhận ra nhiều điều, nhưng để có được điều này cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Trước hết với mọi lĩnh vực, cái tầm nhìn xa trông rộng luôn
giữ được cái nhiệt bởi lẽ ai cũng cẫn phải có. Muốn biết tương lai mình sẽ trở
thành một người giám đốc hay một người làm thuê, tất cả đều cần phải cập nhật
kiến thức, cái nhìn tổng quát về tương lai. Nhưng đương nhiên, cũng cần phải có
sự khôn khéo trong khi làm việc. Khôn khéo ở đây không có nghĩa là mình đi lừa
lọc đối tác, khôn khéo ở đây là phải biết từ chối và đồng ý khi cần thiết.
Tiếp đến là chuyện về việc mình phải ăn uống, cư xử với mọi người ra sao cho phải phép, thể hiện được mình là người văn minh, lịch sự. Vẫn là việc mình có kiến thức thôi chưa đủ, quan trọng là phải có những kỹ năng cần thiết trong cuộc sống, còn hội nhập nửa vời thì sao cho đủ. Và đương nhiên, nếu nói hội nhập sao cho đủ thì tất thảy không thể bỏ qua sức khỏe. Càng khi có tuổi, chính chúng ta mới nhận thấy sức khỏe quan trọng đến nhường nào. Còn trẻ thì cần phải tự lên cho mình chế độ ăn uống sao cho phù hợp, chẳng thế nào mà ăn uống bừa phứa, vô tổ chức, vừa tốn kém tiền của lại vừa mang bệnh vào người. Hiện nay, tỉ lệ ung thư ở Việt Nam vô cùng cao, mà những người trẻ lại chiếm khác cao trong danh sách đó. Vậy nên, để có lối sống lành mạnh, thì mỗi người cần phải tự ý thức được tầm quan trọng của sức khỏe trong cuộc sống hiện đại.
Ở phần này, Tony cũng chẳng quên đề cập đến những tật xấu mà
hầu hết giới trẻ đều vập phải đôi lần. Cách tốt nhất đó vẫn là cần phải xem xét,
nhìn mọi chuyện từ nhiều khía cạnh, chớ có cái nhìn phiến diện để rồi đánh giá
sai sự việc, có những cái nhìn tiêu cực về mọi người trong cuộc sống.
Cuối cùng, là câu chuyện về anh bạn thân Khổm trên đất Thái
của Tony. Câu chuyện về những đứa con của anh Khổm và bài học về việc chọn ngành
sao cho hợp xu thế và thời đại. Chẳng ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời. Của cải,
tiền bạc chỉ có thể nhân lên gấp bội theo cấp số nhân chỉ khi mỗi người biết cách
làm chủ chính cái nghề của mình, biết vươn ra thế giới mà làm việc, và lời nhắn
nhủ về câu chuyện thoát khỏi cái “ao làng” vẫn được dượng Tony nhấn mạnh rõ hơn
trong phần thứ 2 của cuốn sách.
Đó là câu chuyện về việc
lên máy bay...
Khi các thủ tục như chuẩn bị hành trang, ngồi chờ để làm thủ tục ở sân bay đã gần như tương đối đã xong, thì một chuyến bay đến một chân trời tri thức mới đã mở ra ngay trước mắt. Phần ba, cũng là phần cuối cùng của cuốn sách chính là những lời nhắn nhủ, lời tâm tình đầy chân thành mà Tony Buổi Sáng gửi đến những bạn trẻ đang mang trong mình mong muốn được ghi danh trên bản đồ nhân tài đất Việt – những start up trẻ tuổi.
Điều đầu tiên trong phần cuối cùng mà tác giả muốn gửi đến bạn
đọc, chính là dù có đi đâu làm gì thì việc để tiếng thơm về quê hương được bay
xa trên trường quốc tế vẫn thật sự quan trọng. Mình vừa làm kinh doanh, mình vừa
khởi nghiệp, lấy được ngoại tệ về túi của mình, mà vẫn để cho đối tác nhớ về mình
với những ấn tượng sâu sắc thì quả thật không ít người có thể làm được. Cũng giống
như việc trước đó Tony đã nói đến việc thành nhân là mục đích tối thượng của
con người nhưng để thành nhân thì đâu phải chuyện một sớm một chiều? Nói đến đây,
tôi vô tình nhớ đến những bạn trẻ đã đi du học nhưng chỉ một số ít bọn họ quay
trở về Việt Nam. Về vấn đề này thì khoan chưa bàn đến lí do khiến họ đưa ra những
quyết định như vậy, nhưng quan trọng hơn hết là dù ở đâu, làm gì, thì đến sau cùng,
họ vẫn không quên quê cha đất tổ của mình, đó mới là điều đáng quý.
Và người đang nuôi ý định xây dựng bất kì một thương hiệu
hay một công ti nào đó thì điều kiện tiên quyết đầu tiên chính là bạn cần phải
hào sảng, lại là việc học để trở thành người tốt. Nếu để ý kĩ, xuyên suốt cả tác
phẩm, Tony luôn để đức và tài song hành để các bạn trẻ không bị quá thiên về một
khía cạnh nào cả. Lại nói về hào sáng, tôi có đôi dòng muốn nói về hào sảng. Hào
sảng như Tony viết: “Hào sảng đơn giản là sự cho đi mà không tính toán, là sự
buông bỏ để làm lại từ đầu.” Đúng vậy, nếu đã là người có chí lớn, thì chẳng hề
nên câu nệ tiểu tiết, tiếc dăm xu một hào,
như thế thì chẳng thể bỏ một số tiền lớn ra để đầu tư vào những dự án tỉ đô.
Hay không nói đến việc kinh doanh, ngay trong cuộc sống hằng ngày, nếu ai cũng
đặt quá cao cái tôi, không ai chịu nhường ai, thì chẳng thể hoàn thành được bất
kì một công việc gì khác trong cuộc sống. Đôi khi mình phải lùi một bước để tiến
hai bước. Nhưng nói thế không có nghĩa là mình có thể phung phí, dễ dãi, ở đây,
tác giả muốn nhấn mạnh vào ý dám buông bỏ để thực hiện những việc lớn hơn như
thế.
Đã là người có ý muốn khởi nghiệp thì đừng nề hà bất cứ lĩnh vực nào. Cứ thử sức thì mới biết liệu có thành công hay không chứ. Nếu chỉ mãi quanh quẩn trong 4 bức tường, ngồi buôn chuyện chém gió bạt mạng cùng mấy anh chị nhân viên cùng phòng, chán thì lại ngồi lướt facebook, làm bạn với anh Mark hay Google thì đến bao giờ ý tưởng mới nảy ra. Có chí làm quan, có gan làm giàu, phải ham học hỏi, ham đi ra ngoài tìm hiểu thực địa thì mới có thể làm việc lớn. Những doanh nhân thành đạt đều đi lên từ con số 0 và họ cũng đều phải thực hành thật nhiều, tích lũy đủ kinh nghiệm thì họ mới khởi nghiệp và có được kết quả như ngày hôm nay.
Là một người trẻ, mang trong mình sứ mệnh và trọng trách nặng
nề trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc, hãy luôn giữ trong đầu suy nghĩ
người Tây họ làm được thì cớ gì mà mình lại không thế? Suy nghĩ tích cực về tương
lai, về việc tạo ra nhiều nguồn hàng để xuất khẩu, thu về ngoại tệ chính là xu
thế của toàn nhân loại. Phải tạo cho mình thật nhiều cái gọi là “vốn” thì khi ấy
khởi nghiệp mới có thể bắt đầu. Đừng bao giờ hỏi “tiền đâu”, hay ngửa tay xin
tiền bố mẹ, điều đó chẳng thể khiến bạn thành công đâu.
Thế hệ của chúng ta chính là thế hệ của những con người
trong thời đại công nghệ, từng giây từng phút cuộc cách mạng công nghệ 4.0 đang
diễn ra, chỉ có mọt con đường duy nhất chính là tiến về phía trước, biết hội nhập.
Và điều đó phải thể hiện thật rõ ràng ở những việc: nơi ở, ăn uống, chơi bời, học
hành, thư giãn (đi du lịch) và đương nhiên phải có của ăn của để.
Kết
Đọc hết cuốn “Trên đường băng”, tâm thế sẵn sàng cho một chuyến bay dài hẳn sẽ dần có ở bạn thôi. Tony Buổi Sáng đã gần như hoàn thành tâm niệm truyền cảm hứng cho thế hệ tiếp theo của Việt Nam xinh đẹp.
Tác giả: Nguyễn Minh Nguyệt - Bookademy
-------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: partner.bookademy@gmail.com
Từ nhỏ mình đã làm quen với sách. Nếu bây giờ kể tên tất cả cuốn sách mình đọc, mình chẳng nhớ hết. Phần lớn mình đọc tiểu thuyết, sách văn học,...nhưng sách về kĩ năng thì hầu như ngó lơ, mình luôn mặc định rằng chúng thật khô khan và khó “nuốt” vô cùng. Nhưng khi đọc chỉ vài trang đầu của “Trên đường băng” – Tony Buổi Sáng, mình đã thật sự tin vào câu nói: “Đọc sách có thể thay đổi một con người”.
Tony Buổi Sáng - Một cái tên vô cùng quen thuộc. Ông là một tác giả bí ẩn, không ai biết chính xác danh tính ông, nhưng những gì ông viết ra, những câu chuyện ông chia sẻ lại có tầm ảnh hưởng thật lớn, và đã thay đổi cuộc đời của rất nhiều người. Từng câu, từng chữ trong “Trên đường băng” là từng dòng cảm hứng chạy qua tâm trí người đọc như những tia lửa điện. Nó đem đến một cảm giác mới lạ khi những suy nghĩ, hứng thú liên tục thức tỉnh trong con người mình.
Cuốn sách này là bản tổng hợp những bài viết là những câu chuyện, những tin nhắn, những lời trao đổi mà các bạn trẻ gửi cho “dượng” Tony. Vài câu chuyện cũng do Tony tự nghĩ ra mà kể. Tuy chẳng biết “Trên đường băng” có bao nhiêu phần trăm sự thật nhưng không ai có thể phủ nhận những kiến thức vô cùng đáng giá trong nó. Và thực hư thế nào, các bạn cứ đọc xong trang đầu cuốn sách sẽ thấy, rằng nó thú vị ra sao. Mở cuốn sách ra, từng dòng chữ hiện lên cuốn hút mình một cách kì lạ. Đó chính là nhờ cái mộc mạc, chân thật của một người từng trải giàu kinh nghiệm, nhờ cái tâm trong sáng và gần gũi trong cách viết mà khoảng cách giữa người viết và đọc giả trở nên vô hình. Tony gợi ra từng vấn đề một, từng thói quen mà giới trẻ hiện nay không tài nào mà không mắc phải. Dù vậy nhưng ta sẽ chẳng cảm thấy cứng nhắc đâu vì Tony lồng vào trong lời kể, cứ như đang trò chuyện với một người bạn vậy.
Cuốn sách chính là những trao đổi, chia sẻ của Tony cho mỗi người tự “cất cánh” trên đường băng của chính mình. Hành trang để chuẩn bị chạy đà và cất cánh được Tony tài tình truyền tải qua ba phần của cuốn sách: Packing checklist - chuẩn bị hành trang, In the departure lounge - ở phòng chờ sân bay và Boarding – lên máy bay. Chuẩn bị hành trang là phần mà tác giả viết dài và sâu nhất có lẽ vì đây là phần cần được chuẩn bị kĩ càng nhất trong cuộc đời mỗi người. Suốt 12 năm cắp sách đến trường chính là thời gian cho ta chuẩn bị hành trang. Vậy hành trang cần có là gì? Và như Tony chia sẻ, “tương lai mỗi người là do nhận thức quyết định cả”. Tony kể chuyện hài hước mà duyên dáng cái kiểu người miền Tây, làm mình “ghiền” dễ sợ. Từ Chuyện thằng Quân, ta vừa đọc vừa nghĩ làm sao để thiết kế cuộc đời. Cái gọi là “the mission of life”, tức sứ mạng của cuộc đời mình. Rồi Chuyện thằng Kiên, Chuyện hai bán cầu não bộ, Chuyện cái tổng đài điện thoại đến Chuyện con nghé,...Mỗi câu chuyện, Tony không bắt buộc chúng ta phải làm cái này, làm cái kia mà Tony khiến ta phải suy nghĩ, rồi nghiệm ra nhiều thứ kinh khủng lắm, to lớn lắm. Đọc liên tục là đầu óc ta liên tục mở ra, liên tục phấn chấn. Hồi giờ ba mẹ, anh chị rồi cô dì chú bác khuyên răn nhiều thật, biết vậy chứ được bao nhiêu người thay đổi cách suy nghĩ? Vậy mà Tony lại làm được, mà làm một cách thuyết phục nhé. Qua từng phần Học giùm tui cái, Chuyện chọn trường, Về nỗi cực hình mang tên ngoại ngữ, Bệnh nghiện internet hay Chủ nghĩa Makeno,...mình như trở thành một người khác, thay đổi hẳn cách suy nghĩ, tất nhiên là theo chiều hướng vô cùng tích cực.
Chuẩn bị hành trang xong là lúc chúng ta đến sân bay và ngồi ở phòng chờ, đâu cũng là thời gian cho chúng ta học hỏi. Tony chỉ cho ta thấy được cái “tầm”, ở đây là tầm nhìn. Cách chúng ta làm việc, học tập như thế nào (là do mình tự nghiệm ra từ câu chuyện của Tony chứ Tony không có nói), sự thật dẫn đến sự khác biệt của chúng ta với người Nhật, người Hàn, các nước phát triển hơn,...đều xoay quanh câu chuyện Tony kể. Không ít người ngày nay, “vừa ngậm tăm vừa đi xe máy đến cơ quan, đầu óc vô cùng căng thẳng không biết trưa nay ăn gì, bún bò hay bún riêu, cơm bà Cả hay cơm ông Cả. Lo lắng không biết hôm nay làm gì cho hết giờ, bèn search trên mạng xem tin tức ca sĩ A, diễn viên B,...hoặc cùng với đồng nghiệp vừa gọt xoài chấm muối vừa bàn bạc thảo luận về việc thí sinh X có thế bị loại khỏi mấy chương trình hát hò tối nay trên ti vi”. Đó chỉ là một “miếng” nhỏ trong câu chuyện mà Tony kể. Cái việc ta suốt ngày dán mắt vào màn hình điện thoại hay laptop cũng đã làm hạn chế “tầm nhìn” của mình, “tầm nhìn” là đôi mắt và “tầm nhìn” còn là không gian để bạn nhìn ra thế giới. Từ cách giao tiếp, uống cafe, đi du lịch hay ngồi xe hơi Tony cũng chia sẻ, mà nói như bây giờ thì mình thấy Tony “mặn” ghê gớm.
Ngồi chờ rồi thì cùng lên máy bay và cất cánh thôi. Phần ba là phần mình thấy thích hợp nhất cho các bạn trẻ đang chuẩn bị start-up. Mình nhớ mãi câu: “Nhận thì phải nhớ, cho thì phải quên”. Tony còn cho ta thấy được cái giá trị của hào sảng, cách đo lòng người,... Mỗi người phải hành động, cơ hội đến ít lắm, gặp cái gì cũng nên thử, đừng ngại các công việc như nhân viên bán hàng, phục vụ, rửa bát,... Ta cứ tự làm chủ bản thân khi đủ 18 tuổi , quyết định cái gì đều ở mình, đừng có đem lên mạng hỏi. Thành công thì tốt, thất bại thì làm lại, vì “lẽ nào khổ miết”?
Một điều mình rất thích ở quyển sách này đó là lời cuối sách. Sau ba phần mang đến nhưng cảm xúc thật sự khó tả trong người đọc, tác giả Tony Buổi Sáng đã gửi lời cảm ơn đến độc giả vì đã đọc đến những dòng cuối cùng của cuốn sách. Từ những câu chuyện sinh động, thiết thực và hài hước của Tony, suy nghĩ của mình đã thay đổi rất nhiều, lên một “lé vồ” khác như Tony nói. Đọc xong cuốn sách, mình cảm giác như vừa chia tay một người bạn, và ngay lúc đó, mình biết mình đã đọc được một cuốn sách hay và vô cùng bổ ích. Cuốn sách đã cổ vũ tinh thần học hỏi, nghĩ lớn làm lớn, khuyến khích ta thay đổi và sống đẹp hơn.
“Cứ mãi ở ao làng, rồi ao sẽ cạn
Sao không ra sông ra biển để vẫy vùng?
Sao cứ tự trói mình trong nếp nghĩ bùng nhùng?
Sao cứ mãi online và thở dài ngao ngán
Sao cứ để tuối trẻ trôi qua thật chán?
... Trên đường băng sân bay mỗi đời người.
Có những kẻ đang chạy đà và cất cánh.”
Mình thật sự mong các bạn có thể đọc cuốn sách “Trên đường băng”. Đọc để thấm thía từng câu chuyện trong nó, để có cho mình một trải nghiệm thú vị.